Thấy Ôn Văn đột nhiên nhắm mắt lại, Bạch Thương không biết được Ôn Văn muốn làm gì, lỡ như Ôn Văn cố ý làm dáng như thể để dụ dỗ hắn tấn công thì sao?

Đây chính là cơ hội tốt nhất để Bạch Thương chạy trốn, nhưng Ôn Văn đột nhiên đứng im bất động, cứ vậy chạy đi có phải quá lãng phí cơ hội rồi không?

Do dự một chút, Bạch Thương chuẩn bị đâm Ôn Văn một phát kiểm tra tình huống, nhưng hắn vừa mới giơ thương lên đã phát hiện Ôn Văn mở mắt, hơn nữa trong mắt còn tràn đầy tự tin.

Tên nhóc gian xảo này, khi nãy nhắm tịt mắt lại quả nhiên là muốn dụ mình!

Thời gian mà Ôn Văn ở trong không gian ý thức, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng bên ngoài kỳ thực chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn, ngắn đến mức Bạch Thương muốn thử trạng thái của Ôn Văn mà cũng không kịp.

Ôn Văn mở mắt ra, vừa nghĩ xem nên làm sao kích hoạt Hắc Thể, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể thì líu ríu nói: "Tức là bây giờ mình đã là cảnh giới Đồng Hóa rồi?"

"Mình còn tưởng rằng sẽ có thay đổi long trời lỡ đất, kết quả chỉ vậy thôi sao... có điều cũng đủ rồi."

Thực tế thì Ôn Văn thay đổi rất lớn, cực kỳ lớn!

Sức mạnh của bản thân anh đã đạt tới trình độ cấp Tai Nạn, hơn nữa bởi vì đặc tính ưu việt của 'Hắc Thể', mặc dù chỉ mới bước vào lĩnh vực Tai Nạn nhưng thực lực của Ôn Văn đã sấp xỉ với kẻ hạ tự dị số như Tần Sảng!

Chẳng qua Ôn Văn đã sớm quen với sức mạnh của cấp Tai Nạn nên khi bản thân mạnh hơn chỉ làm anh cảm thấy phong phú hơn chứ không phải thể nghiệm hoàn toàn mới.

Giống như loại người cả ngày đối mặt với 'mục tiêu nhỏ' và 'không thích tiền', cho dù kiếm được một triệu cũng chẳng cảm thấy có gì ghê gớm, nhưng kỳ thật so với người bình thường đã là rất tốt rồi.

Quan trọng nhất là đột phá bức tường ngăn cản sức mạnh, có thể làm cho sức mạnh của Ôn Văn không còn bị giới hạn ở cấp Tai Nạn trung tự nữa.

Thực lực của bản thân Ôn Văn cộng thêm thể chất của Tần Sảng và thể chất vô diện ma, ba người hợp nhất làm Ôn Văn vượt xa thực lực Ôn Văn trung tự, xấp xỉ với thực lực mà Bạch Thương bùng nổ khi nãy.

Mà Bạch Thương bởi vì bị Ôn Văn hấp thu sức mạnh mà thực lực hiện giờ sớm đã không thể duy trì trình tự thượng tự nữa, cứ kéo dài như thế thì Bạch Thương hiện giờ đã không còn là đối thủ của Ôn Văn nữa!

"Hẳn là tao nên cám ơn mày, nếu như không nhờ vào trận chiến với mày, có lẽ bây giờ tao vẫn còn dậm chân tại chỗ, vì thế tao muốn báo đáp mày."

Bạch Thương cảnh giác hỏi: "Báo đáp tức là không ngăn cản tao, để tao rời đi à?"

Ôn Văn lắc đầu nói: "Không, ý của tao là sẽ đánh một trận công bằng với mày!"

Nói xong Ôn Văn nhảy tới mười mấy mét, hai tay cầm cây kiếm dài Hàn Băng chém về phía Bạch Thương, thấy Ôn Văn đột nhiên tấn công, Bạch Thương chỉ có thể dùng thân thương ngăn cản lưỡi kiếm của Ôn Văn, đồng thời trên người trải đầy kim long.

Một kiếm này chém xuống, sức mạnh tràn ra phía sau Bạch Thương tạo thành một ngọn núi băng rộng hơn một mét cao mười mấy mét.

Sau đó ngọn núi băng này bị sức lực va chạm nghiền nát thành vụn, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng lóng lánh.

"Sức mạnh của hắn so với trước đó chính là khác biệt một trời một vực, rốt cuộc hắn làm sao làm được?" Tay Bạch Thương bị chấn động tới tê rần, kinh hãi nhìn Ôn Văn, ganh tỵ nhen nhóm trong lòng.

Hắn mạo hiểm nguy hiểm như vậy mới có thể đổi lấy cơ hội mạnh mẽ hơn, mà người trước mặt chỉ đánh lộn một trận với mình thì đã kỳ kỳ quái quái trở nên mạnh mẽ hơn?

Này là đạo lý chó má gì vậy?

Nhưng tấn công của Ôn Văn vẫn chưa kết thúc, tay phải cầm kiếm dài hàn băng đè chặt cây thương của Bạch Thương, tay trái búng một cái, cây rìu chiến bò bít tết xuất hiện.

Rìu chiến bò bít tết... bò bít tết?

Bạch Thương trừng to mắt, tên này lấy một miếng bò bít tết ra làm cái gì?

Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của Bạch Thương, Ôn Văn dùng cái rìu chiến bò bít tết này chém vào vai hắn, một dòng máu tươi vọt ra.

"Bò bít tết cũng có thể chém người..."

"Ai nói bò bít tết không thể chém người chứ?" Ôn Văn thực nghiêm túc phản bác.

Hai người lại ác chiến hơn mười phút, lúc Bạch Thương muốn chạy trốn thì hắn đã không còn chạy nhanh bằng cây thương mà Ôn Văn phóng tới, cuối cùng rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, bị miếng bò bít tết của Ôn Văn chém ngã xuống đất.

Nháy mắt Bạch Thương bại trận thì một luồng năng lượng bảy màu mà người thường không thể nhìn thấy thoát ra khỏi người hắn, giống như muốn quay trở về người chủ nhân vốn có của mình.

Nhưng năng lượng này còn chưa tản đi không tới một mét đã bị Ôn Văn chặn lại, hấp thu toàn bộ vào trong trạm thu nhận.

Nhìn găng tay Tai Ách vẫn chưa thỏa mãn, Ôn Văn bất đắc dĩ nói: "Thật là, hút nhiều như vậy rồi mà cũng không tặng một chút cho tao."

Bạch Thương nằm ở dưới đất lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, số năng lượng bảy màu mà hắn vất vả hấp thu trước đó đã tan biến hết sau khi hắn thua trận rồi.

Nếu chết đi nhưng số năng lượng kia vẫn còn thì ít nhất cái chết của hắn cũng là vì theo đuổi sức mạnh, vẫn có ý nghĩa.

Nhưng khi mình thất bại, sức mạnh cũng biến mất, chứng tỏ sức mạnh mà hắn tìm kiếm trước đó chưa bao giờ thuộc về hắn, đó chẳng qua chỉ là sức mạnh giả tạo mà thôi.

Nhìn gương mặt vặn vẹo của Bạch Thương, Ôn Văn nhíu mày, anh không biết người này đang phát điên cái gì, có điều đã bắt được thì tùy ý Ôn Văn xử lý thôi.

Đầu tiên Ôn Văn cướp đi cây thương dài có long vân của Bạch Thương, sau đó cởi áp giáp trên người hắn, những thứ này tính là chiến lợi phẩm của Ôn Văn.

Ôn Văn cười cười bận rộn hơn nửa ngày, trói chặt Bạch Thương rồi đánh ngất, sau đó đứng im tại chỗ nửa ngày, nụ cười dần trở nên âm u, cũng không biết đang nghĩ gì.

Ôn Văn ngẩng đầu, để ánh sáng loang lổ xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên mặt mình, ánh mắt phức tạp.

Bạch Thương vì theo đuổi sức mạnh mà trở thành kẻ phản bội của Hiệp Hội Thợ Săn, mà tình cảnh của chính Ôn Văn có khác gì Bạch Thương đâu chứ.

Nói không chừng anh sẽ ngay lập tức giống như Bạch Thương, trờ thành mục tiêu bị siêu thợ săn đuổi bắt.

Chẳng qua anh sẽ không giống như Bạch Thương, dễ dàng bị bắt giữ, thậm chí có khả năng bày ra vài màn giết ngược đặc sắc.

Suy nghĩ một hồi, Ôn Văn rốt cuộc ra quyết tâm, xoay người nhìn về phía vị trí của trưởng điều tra Trịnh, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ra đi, tôi biết ông đã nhìn chằm chằm tôi lâu rồi, bắt đầu từ khi tôi và Viêm Tước chấp hành nhiệm vụ."

Bàn tay đang vuốt chòm râu trắng của trưởng điều tra Trịnh khẽ run, hắn đã bị phát hiện sao?

Có thể nói ra thời điểm bắt đầu từ khi mình và Viêm Tước chấp hành nhiệm vụ chứng tỏ Ôn Văn không phải đang nói bừa, mà là thật sự đã nhận ra bản thân bị theo dõi.

Nếu đã bị phát hiện thì trưởng điều tra Trịnh cũng không che giấu nữa, dứt khoát từ trong bóng tối đi ra ngoài, vỗ tay than thở với Ôn Văn: "Người trẻ tuổi bây giờ quả thực rất đáng sợ, cho dù tôi theo dõi người siêu năng chân tự khác cũng chưa chắc bọn họ sẽ phát hiện."

Ôn Văn nhún vai nói: "Chắc là tôi nhạy cảm hơn người siêu năng chân tự một chút, tôi không biết thân phận cụ thể của ông, nhưng từ thực lực thì hẳn là phó điều tra nhỉ?"

"Nguyên nhân ông theo dõi tôi chính là muốn tìm hiểu quan hệ của tôi và cường giả cấp Tai Biến 'Hắc Thập Tự'."

"Như ông đã thấy đấy, trận chiến của tôi và Bạch Thương trước đó đã chứng minh suy đoán của ông, ông chuẩn bị làm thế nào đây, giết tôi hay bắt tôi đi?"

0.04727 sec| 2448.023 kb